Kiểm tra sức khoẻ: Không đơn giản chỉ là vượt qua hay không vượt qua
Thông thường, khi một vụ chuyển nhượng hoàn tất, chúng ta chỉ nghe dòng thông báo đơn giản từ CLB là “cầu thủ A đã vượt qua buổi kiểm tra sức khoẻ để ký hợp đồng chính thức”. Nhưng câu chuyện đằng sau buổi kiểm tra sức khoẻ phức tạp hơn nhiều. Nếu thời gian cho phép, CLB có thể kiểm tra sức khoẻ cầu thủ xuyên suốt 2 ngày trước khi ra quyết định ký hợp đồng.
Nhiệm vụ đánh giá sức khoẻ cầu thủ sẽ được giao cho đội ngũ bác sỹ của đội bóng. Họ sẽ sử dụng dữ liệu về sức khoẻ cầu thủ được cung cấp bởi bên bán, kết hợp với những bài kiểm tra của bên mua và dĩ nhiên là cả nói chuyện trực tiếp với cầu thủ. Trong trường hợp nếu là các vụ chuyển nhượng quốc tế, rào cản ngôn ngữ sẽ trở thành điều phức tạp khi bên mua thăm dò, tìm hiểu sâu thêm về lịch sử gia đình, yếu tố di truyền. Khi ấy, một phiên dịch viên sẽ được yêu cầu hỗ trợ. Thông thường, các CLB mua thường đặt chỗ tại một bệnh viện tư quen thuộc để kiểm tra chi tiết.
Các bài kiểm tra sức khoẻ sẽ được cung cấp, đưa ra từ bác sỹ, những nhà vật lý trị liệu và cả chuyên gia y tế của CLB. Những người này sẽ đánh giá cơ bản nhất về cầu thủ như chiều cao, cân nặng, khả năng hô hấp, tim mạch… Sau đó, CLB sẽ phân tích các chỉ số chuyên sâu hơn, ví dụ như lượng mỡ trong cơ thể, kiểm tra nước tiểu để đánh giá tiềm năng bệnh tiểu đường, sự ổn định của cơ bắp, đánh giá tiềm năng chấn thương trong tương lai cũng như khả năng hồi phục sau chấn thương. Khả năng nghe, nhìn, răng… cũng được kiểm tra. Với riêng các thủ môn, họ sẽ phải kiểm tra thêm về vai, khuỷu tay, cổ tay, bàn tay.
Cuối cùng sẽ là các bài test quan trọng về điện tâm đồ (ECG), tốc độ tiêu thụ oxy tối đa được đo trong quá trình tập luyện tăng dần (VO2 max) và chụp cộng hưởng từ (MRI). MRI sẽ giúp các bác sỹ đánh giá về các chấn thương trong quá khứ, các vấn đề về dây chằng, lưng, đầu gối.
Tất cả những thông tin, dữ liệu sau buổi kiểm tra sức khoẻ sẽ được tổng kết, đánh giá và báo cáo lại cho chủ tịch, GĐTT và HLV. Từ đó, quyết định cuối cùng về việc có thực hiện thương vụ này hay không mới được đưa ra. Hè 2019, Alex Iwobi đang trong kỳ nghỉ ở Dubai khi Everton đám phán với Arsenal chiêu mộ cầu thủ này trong ngày cuối cùng của TTCN. Everton sau đó đã quyết định mua Iwobi mà chưa có buổi kiểm tra y tế kỹ lưỡng nào (vì không đủ thời gian). Những thương vụ như này rất mạo hiểm và thực tế là Iwobi từ khi sang Everton cũng chấn thương liên miên, đánh mất phong độ và chìm nghỉm tại Goodison Park.
Đưa ra lời đề nghị: Đàm phán trên WhatsApp
Trong quá khứ, CLB có thể sẽ gửi bản fax cơ bản đưa ra lời đề nghị mua một cầu thủ tới đội bóng chủ quản của anh này. Đó là những tiếp xúc đầu tiên giữa bên bán và bên mua trong một thương vụ.
Nhưng giờ thì khác. Điều đầu tiên một CLB làm trước khi mua ai đó thường là liên hệ với người đại diện của cầu thủ này. Nếu họ được “bật đèn xanh” thì GĐTT, CEO hoặc người phụ trách bộ phận đàm phán hợp đồng của bên mua mới bắt đầu đàm phán với bên bán. Cuộc đàm phán có thể diễn ra ở sảnh khách sạn, qua điện thoại, qua Zoom và thậm chí là qua cả ứng dụng WhatsApp. “Tôi nhận rất nhiều lời đề nghị qua ứng dụng WhatsApp”, một vị GĐTT của một CLB ở Đức tiết lộ.
Theo cách chính thống, một CLB chỉ được phép nói chuyện với cầu thủ mà họ nhắm tới nếu được sự đồng ý của đội bóng chủ quản. Nhưng lúc này mọi thứ không còn diễn ra như thế. “95% những vụ chuyển nhượng bây giờ là CLB tiếp cận cầu thủ không hợp pháp. Bạn đã liên hệ với người đại diện trước, đánh giá tiềm năng, sau đó đạt các điều khoản. Sau đó mới tiến hành đàm phán. Điều tương tự diễn ra khi một cầu thủ muốn rời CLB”, một GĐTT đang làm việc tại Premier League tiết lộ.
Mức lương là một phần không thể thiếu trong các cuộc đàm phán. Và cũng rất nhiều cầu thủ và đại diện CLB đàm phán lương bổng qua WhatsApp. Một GĐTT đang làm việc tại Football League (các giải đấu hạng dưới ở Anh) thậm chí còn trả lời một tay đại diện mà ông không biết mặt, sau đó lại lo âu vì: “Liệu tay này có chụp ảnh màn hình tin nhắn trả lời của tôi rồi sau đó đưa lên Twitter?”.
Vào ngày cuối cùng của TTCN, công việc là rất nhiều. Một HLV ở Premier League từng yêu cầu bánh pizza cho mọi nhân viên để ở lại văn phòng làm việc thâu đêm trong ngày chốt lại phiên chợ mùa Hè. Vị HLV này tiết lộ có lời đề nghị còn được gửi bởi… thư ký của CLB.
Điều khoản cá nhân: Đạt thoả thuận sớm, đừng quá muộn
CLB A muốn có một cầu thủ. CLB A nói chuyện với CLB B. Họ tranh cãi và sau cũng đạt được thoả thuận về giá. CLB B thông báo với cầu thủ là anh này được cho phép đàm phán với CLB A. “Ồ, thật sao? Vậy là đội bóng đang bán tôi sao?”, cầu thủ lên tiếng. Rồi cầu thủ gọi cho người đại diện. Sau đó đại diện cầu thủ bắt đầu đàm phán các điều khoản cá nhân với CLB A.
Ở một số trường hợp, quy trình của một vụ chuyển nhượng là như vậy. Nhưng ngày nay thì không. Hầu hết các vụ chuyển nhượng bây giờ thì mọi thứ lại diễn ra theo một kịch bản khác. Ngày nay, bạn thường nghe các thương vụ tưởng như sắp hoàn tất thì lại bị sụp đổ bởi sau khi đạt thoả thuận về giá chuyển nhượng với CLB, thì bên mua lại không thể đạt được thoả thuận cá nhân với cầu thủ mà mình muốn có. Điều khoản cá nhân thông thường bao gồm tiền lương, phí lót tay và độ dài của hợp đồng.
Thế nên hầu hết các vụ chuyển nhượng bây giờ thì thoả thuận điều khoản cá nhân với cầu thủ, thậm chí còn xảy ra trước khi 2 đội bóng thống nhất về giá cả. Điều này sẽ tiết kiệm được thời gian cho cả bên bán lẫn bên mua bởi họ sẽ không bị lãng phí thời giờ, công sức đàm phán về một cầu thủ mà anh này không muốn chuyển sang thi đấu cho họ.
Trinh sát: Sử dụng dữ liệu và phần mềm
Trước đây, nhiệm vụ trinh sát, tìm kiếm và phát hiện cầu thủ tiềm năng cho CLB tuyển mộ thường được giao cho các tuyển trạch viên (scout), Giám đốc bóng đá, Giám đốc thể thao và HLV. Nhưng bây giờ, cách thức tìm người đã khác đi rất nhiều. Thay vì dùng các scout kiểu truyền thống, CLB bây giờ áp dụng công nghệ, với dữ liệu của hàng chục nghìn cầu thủ.
Ví dụ, HLV lúc này đưa ra yêu cầu: “Chúng tôi cần một hậu vệ cánh trái mới. Chúng tôi nên mua ai?”. Câu trả lời tiềm năng rất dồi dào. Đầu tiên, hệ thống dữ liệu sẽ lọc ra những cầu thủ chạy cánh trái. Sau đó, tiếp tục lọc ra những cầu thủ dựa vào phong cách thi đấu, yêu cầu của HLV. Những cầu thủ bị loại ra sẽ phụ thuộc vào độ tuổi (không quá trẻ hoặc quá già), giải đấu họ chơi (các CLB Premier League sẽ không tìm người đang chơi ở giải Alegria), hoặc đôi khi là tầm vóc (ít CLB mua hậu vệ cánh mà có chiều cao quá khổ). Bạn có thể tin hoặc không tin, nhưng sự thật là rất nhiều đội bóng lấy thông tin từ chuyên trang chuyển nhượng Transfermarkt.
Ngày nay, có rất nhiều phần mềm cung cấp dữ liệu cầu thủ được nhiều CLB sử dụng như Analytics FC, Opta, StatsBomb, Wyscout hoặc InStat. Thậm chí, có rất nhiều đội bóng lúc này còn đang xây dựng ứng dụng tìm kiếm cầu thủ cho riêng mình…
Tốn bộn tiền cho “cò” từ các vụ chuyển nhượng
Các đội bóng ngày nay tốn kém rất nhiều tiền cho cò từ các vụ chuyển nhượng. Nghiên cứu của Football Association cho biết Premier League tốn 263 triệu bảng để trả cho cò trong 12 tháng qua. Riêng Liverpool tốn mất khoảng 30 triệu bảng cho cò. Cò thậm chí có thể ăn hai đầu, tiền từ CLB và tiền từ cầu thủ. Ví dụ, một tiền đạo (đá tại Premier League) giữ kín tên ký hợp đồng hưởng lương 100.000 bảng/tuần đã phải trả 10% tiền lương cho cò. Nghĩa là tay cò này được hưởng 10.000 bảng/tuần và 500.000 bảng/năm.
Giấy phép hành nghề cho “cò” tốn bao nhiêu tiền?
Để được hoạt động trên TTCN, mỗi tay cò đều phải có giấy phép hành nghề. Được biết, để có được giấy phép này thì cò chỉ tốn có 500 bảng, cộng thêm phí gia hạn giấy phép hàng năm tốn 300 bảng. Số tiền này chẳng thấm vào đâu so với thu nhập từ một phi vụ thành công. Ví dụ, riêng Mino Raiola (trái) kiếm được 41 triệu bảng từ vụ đạo diễn Paul Pogba từ Juventus sang M.U nếu ngôi sao người Pháp thực hiện hết bản hợp đồng có thời hạn 5 năm.
* Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản để
bình luận và chia sẻ nhanh hơn