Khi Isco được gọi trở lại tuyển Tây Ban Nha sau 6 năm vắng bóng, nhiều người tỏ ra ngạc nhiên. Nhưng ai theo dõi anh trong màu áo Real Betis thời gian qua thì đều hiểu, đây không phải phép màu, mà là phần thưởng xứng đáng. Isco không chỉ chơi hay, mà anh đang sống một chương bóng đá trưởng thành, thấu hiểu bản thân và biết cách tạo môi trường cho chính mình tỏa sáng.
Isco từ lâu đã được coi là một trong những cầu thủ hiếm có của bóng đá Tây Ban Nha. Những pha xử lý mềm mại, góc quan sát rộng và khả năng kiểm soát không gian khiến người ta không thể không liên tưởng đến những nghệ sĩ sân cỏ đích thực khi xem anh chơi bóng.
Nhưng Isco từng “biến mất” ở Real Madrid. Từng tưởng như hồi sinh rồi lại chìm nghỉm tại Sevilla. Tài năng vẫn còn đó, nhưng giữa một môi trường sai lệch, nơi anh không phải trung tâm, không được tin tưởng đúng cách, Isco dần bị cuốn vào lãng quên. Đó là khi Isco nhận ra anh đã đi lệch đường.
Sai lầm phổ biến của các cầu thủ, kể cả những người giỏi nhất, là coi nhẹ yếu tố bối cảnh. Khi quyết định chuyển CLB, họ thường chỉ hỏi hai điều: “Đội nào?” và “Lương bao nhiêu?”. Họ không tự hỏi những câu hỏi quan trọng hơn: Ai là HLV? Mình có phù hợp với hệ thống không? Mình sẽ chơi ở vị trí nào? Đội bóng này kỳ vọng gì ở mình?
Chính vì thế, rất nhiều bản hợp đồng “bom tấn” lại thất bại hoàn toàn. Không phải vì cầu thủ dở đi, mà vì họ đặt mình vào sai môi trường. Tài năng thì có, nhưng không có “đất diễn” phù hợp thì cũng như một nghệ sĩ bị đưa nhầm lên sân khấu của người khác.
Không phải ai cũng miễn nhiễm với bối cảnh. Trừ một vài cá nhân như Mbappé, Haaland, Lamal,... phần còn lại đều cần hệ thống và niềm tin đúng lúc để phát huy hết khả năng. Không phải lúc nào mặc áo mới cũng sẽ tỏa sáng. Và đó là điều từng xảy ra với Isco.
Điều đáng khâm phục ở Isco là ngay trong những thời điểm khó khăn nhất, anh vẫn không than vãn. Không đổ lỗi. Trong im lặng, anh tiếp tục tập luyện, giữ thể trạng và chờ một cơ hội phù hợp.
Và khi Betis chìa tay – với HLV Manuel Pellegrini, người từng hiểu rõ Isco từ Malaga – anh lập tức nắm lấy. Không phải vì tiền, không phải vì danh tiếng. Mà vì đây là nơi anh có thể phát huy tốt nhất con người mình hiện tại: một cầu thủ đã đi qua thăng trầm, đã chững chạc, biết hy sinh, biết lãnh đạo và vẫn đầy sáng tạo.
Ở Betis, anh có vai trò rõ ràng. Có hệ thống phù hợp. Có HLV tin tưởng. Có lịch thi đấu vừa sức. Và đặc biệt, có động lực để trở thành thủ lĩnh thực sự.
Kết quả không nói dối. Isco đang chơi một trong những mùa giải hay nhất sự nghiệp. Anh là linh hồn lối chơi của Betis. Là nhạc trưởng đúng nghĩa, vừa sáng tạo, vừa điều tiết, vừa sẵn sàng tranh chấp như một chiến binh. Betis đang mơ đến danh hiệu châu Âu, và Isco là lý do lớn nhất khiến giấc mơ đó có cơ sở.
Việc Isco trở lại đội tuyển không chỉ là món quà, mà là minh chứng. Minh chứng rằng nếu biết nhìn xa hơn tiền bạc và danh tiếng, nếu biết mình là ai và cần gì, thì sự nghiệp tưởng như tàn lụi vẫn có thể hồi sinh rực rỡ.