Ngay khi buổi tập chiều ngày 3/6 kết thúc, tin xấu lan ra: Matteo Gabbia bị đau bắp chân phải và không thể góp mặt trong trận mở màn gặp Na Uy. Với việc trung vệ của Milan rút lui, Italia mất tổng cộng 6 trung vệ chỉ trong vài ngày. Trước đó, Calafiori, Buongiorno, Scalvini, Leoni đã không được triệu tập cũng vì chấn thương, trong khi lão tướng Acerbi từ chối lên tuyển.
Đây không còn là “thiếu người”, đây là một cuộc khủng hoảng thực sự. Và đáng nói, nó diễn ra ngay trước trận đấu cực kỳ quan trọng với Na Uy của Haaland, đối thủ cạnh tranh trực tiếp cho suất đầu bảng.
Trước tình hình đó, HLV Spalletti lập tức triệu tập Daniele Rugani, cầu thủ vừa kết thúc mùa giải ở Ajax theo dạng cho mượn từ Juventus. Rugani đã vắng mặt ở đội tuyển suốt hơn 6 năm, và giờ trở lại trong một bối cảnh chẳng ai mong đợi: như một người lính dự bị được gọi ra trận khi hàng ngũ chính quy đã ngã xuống.
Spalletti có trong tay những cái tên còn khả dụng: Di Lorenzo, Gatti, Bastoni, Ranieri, và Rugani. Nhưng mỗi người lại mang theo dấu hỏi lớn. Gatti mới bình phục sau chấn thương gãy xương mác, chỉ chơi 8 phút trong 2 tháng qua. Di Lorenzo đã chơi với cái chân bị đau suốt 1 tháng, dù tuyên bố sẵn sàng ra sân. Ranieri thì lần đầu tiên được triệu tập, chưa từng đá chính cho đội tuyển. Trong khi Rugani chưa biết đá đấm thế nào sau khi vắng mặt nhiều năm.
Trong bối cảnh đó, Spalletti buộc phải chắp vá đội hình phòng ngự bằng tất cả những gì còn lại. Có thể là Di Lorenzo - Bastoni - Ranieri, hoặc Gatti - Bastoni - Di Lorenzo, tùy vào khả năng hồi phục của từng người. Và ông vẫn để ngỏ khả năng gọi thêm Mancini từ Roma, người từng được ông khen ngợi trước giới truyền thông.
Dù lựa chọn của Spalletti có là gì, háo hức nhất vẫn không thể là người Ý, mà là… Haaland, sát thủ đã ghi 40 bàn trong 41 trận cho Na Uy.